©Hellangle504: Cánh gió và ngọn cỏ

Cánh gió và ngọn cỏ

Gió thật sung sướng khi có thể đi bất cứ nơi nào gió muốn, nhưng rồi cỏ non cũng sẽ lớn, sẽ vững vàng đứng lên để được lang thang cùng gió. Dù cỏ non mãi mãi không thể trở thành gió được. Giữa thảo nguyên bát ngát, giữa bầu trời trong xanh không gợn chút mây, có một nhánh cỏ non đang sung sướng lim dim đôi mắt để tận hưởng không khí tuyệt vời vừa mới có được thì, đột nhiên, có cái gì đó nhè nhẹ khẽ lướt qua mặt. “Cái gì đó” thật mềm mại, ấm áp, cỏ non cố mở to đôi mắt để nhìn cho rõ nhưng chẳng thấy gì cả dù đã cố quay hết bên này lại quay bên kia để tìm kiếm. Không thấy bóng ai cả, xung quanh chỉ có tiếng rì rào. Rồi đột nhiên, ai đó lại chạm vào nó một lần nữa. Nhưng lần này khác hẳn, cái “chạm” đau điếng cả người. Nó tức tối quay lại. “Tìm gì đấy?” - Hoá ra là tiếng cỏ mạ. “Có ai đó vừa chạm nhẹ vào mặt mình, nhưng mình tìm mãi chả thấy ai cả.”


“Ui dào. Chắc là mấy tên gió đó mà. Mấy đứa đấy hay trêu lũ cỏ chúng mình lắm. Cứ kệ đi.”Cỏ non nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng: “Thật thế ư? Nhưng sao gió ấm áp thế? Cái cảm giác khi gió chạm vào mình thật là tình cảm.”
“Vậy chắc đó là những anh chàng gió phương nam rồi. Họ sống ở phía sau những dãy núi kia kìa. Khi nào vui họ mới đến đây chơi với chúng ta thôi”. Vừa nói cỏ mạ vừa nói vừa rướn người theo hướng đó.“Ước gì mình lại được gặp lại họ nhỉ?” Cỏ non bắt đầu mơ mộng.
“Sẽ sớm gặp lại thôi. Đừng lo.”Từ sau cuộc nói chuyện với cỏ mạ, cô bé con mới lớn bắt đầu nuôi hi vọng sẽ đươc gặp lại anh gió phương nam đó. Dù chỉ mới bước những bước đầu tiên của cuộc đời này, nhưng không hiểu sao cái cảm giác đó cứ in sâu trong tâm trí nó. Nó nhẹ nhàng cất tiếng hát lên những bài hát quen thuộc với ý nghĩ rằn anh ấy sẽ để ý đến. Và nó cứ chờ, cứ chờ. Ngày nào cỏ non cũng dậy thật sớm. Từ lúc bầu trời vẫn còn mờ hơi sương. Nó cẩn thận chải chuốt lại cánh áo xanh mơn mởn của mình, ngắm ngắm, nghía nghía trước vũng nước còn đọng lại sau trận mưa ngày hôm qua. Nó cố ngẩng mặt thật cao để ngắm nhìn mọi vật cho rõ. Buổi ngày mới lại vừa bắt đầu. Ánh nắng trải dài trên thảo nguyên bát ngát mang theo những hi vọng mới. Và niềm mong muốn đầu tiên của nó là được gặp lại cơn gió lạ lẫm mà cũng thân quen kia. Ước muốn mãnh liệt đến mức nó hào hứng hát vang những bài hát mà nó thích nhất, vì nó tin rằng có thể bài hát sẽ đến được phương nam xa xôi, nơi ngọn gió nó mong nhớ đang ở đó. Nhưng hôm nay nó đã nhầm, giọng hát của nó có lẽ đã vương vào lá cây thông nào đó rồi. Ngày hôm sau nó lại gieo hi vọng với những niềm tin mới vào giọng hát của mình. Nó ngóng chờ trong nỗi mong mỏi tột cùng. Bây giờ nỗi nhớ mong đó đã lớn đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát của nó. Đó là sự khát khao mãnh liệt được gặp lại cánh gió ấm áp ấy. Chỉ một chút thôi, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi và mãi mãi không gặp lại cũng được. Nó đã nghĩ thế và vẫn luôn mong như thế. Giữa bầu trời rộng lớn kia thì anh gió có thể ở chốn nào? Tất nhiên những gì cỏ non nghĩ đã không thể qua được mắt của cỏ mạ. “Vẫn chờ để gặp lại à? Sao cậu ngốc thế, đó chỉ là một cơn gió thoáng qua thôi mà.” - Cỏ mạ cất tiếng dò hỏi. “Ừm...” - Cỏ non chỉ đáp có một tiếng cụt lủn như thế. Thật ra thì chính nó cũng chả hiểu tại sao nó lại như thế.


“Chẳng bao giờ có thể biết được là giờ này họ đang ở đâu? Họ khác với chúng ta, họ là gió. Gió có thể đi bất cứ đâu gió muốn và dừng lại ở bất cứ đâu gió thích. Có đợi, đợi mãi cũng thế thôi.” - Cỏ mạ kết thúc cuộc nói chuyện ở đó, mặc cho cỏ non với những ý nghĩ đang chồng chéo trong đầu. Nó không biết nói gì hơn. Hoàng hôn đang xuống. Cái màu đỏ rực của vầng thái dương ở phía cuối chân trời kia như đang làm lụi tắt tất cả những hi vọng của cỏ non. Đột nhiên bao nhiêu nước mắt cứ thế mà tuôn rơi lã chã. Nó oà lên khóc như một đứa con nít, nó khóc như chưa bao giờ được khóc. Mà có lẽ cũng đúng, từ khi sinh ra nó chỉ thấy toàn những điều tốt đẹp, lần đầu tiên nó biết thế nào là sự thất vọng vào một niềm tin đã mất. Nó hướng mắt nhìn về phía cuối chân trời, nó vẫn nhìn về phía đó, nó nhìn và nó cứ nhìn. Trong khoảnh khắc đó, tự nhiên bao nhiêu thứ trong đầu hiện lên. Nó thấy màu trời đẹp quá, ánh hào quang của một ngày sắp tắt như muốn đốt cháy trái tim nó. Đúng vậy, cuộc sống này thật sự rất đẹp, đẹp như lần đầu tiên nó gặp anh gió phương nam vậy. Cỏ non thực sự muốn tiếp tục được sống, sống để chờ cơ hội được gặp lại kí ức đẹp đó. Cuộc đời mới bắt đầu thôi. “Có thể người đó chỉ là một cơn gió, một cơn gió nhẹ lướt qua khoảng không gian yên tĩnh nơi thảo nguyên bát ngát này, nhưng cái dịu mát của cơn gió đó để lại đã làm rực cháy trái tim muốn khát khao sống của một cô bé nhỏ nhoi, cô độc. Gió biết không, gió thật sung sướng khi có thể đi bất cứ nơi nào gió muốn, nhưng hãy tin rằng, cỏ non rồi cũng sẽ lớn, sẽ vững vàng đứng lên để chờ một ngày nào đó, gió lại tìm đến chân trời này.
Dù cỏ non mãi mãi không thể trở thành gió được.” (theo blog yume)
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...