Ngồi mở lại từng bức ảnh. Mỗi một bức ảnh là một kỉ niệm không thể nào quên. Vui có, buồn có. Ký ức đã xa. Nhưng nhiều khi kỉ niệm trở thành hoài niệm. Nó vẫn luôn chất chứa ở trong sâu thẳm tâm hồn. Chỉ cần khuấy động một chút kí ức thì hoài niệm lại ùa về.
Cầm bức ảnh lên tay. Tôi không thể nào xua tan được hình ảnh cô giáo thực tập- người chị đã dành hết thời gian của bản thân cho những đứa học trò bồng bột như tôi.
Sau khi kết thúc đợt thực tập tại trường. Cô và tôi đã kết nghĩa chị em. Chị nói: “ Chị thương và quý em như em giái của chị vậy”. Chị về Hà Nội. Chị liên tiếp gửi những lá thư về trường động viên, ai ủi tôi học tập cho tốt. Vì chị biết, ước mơ của tôi sau này muốn trở thành một giáo viên, như chị. Tôi cũng hồi âm cho chị sau mỗi lá thư. Chị vui lắm. Rồi một hôm tôi đã làm chị buồn. Lá thư của tôi gửi đến làm chị lo lắng, sợ hãi. Chị lao luôn ra khỏi kí túc xá Sư phạm, cưỡi trên con xe phượng hoàng đã cũ dưới tiết trời oi bức. Đó là một mùa hè. Cái nóng nắng cuốn vào chị như muốn thiêu đốt ruột gan. Chị đi tìm tôi. Trong thư tôi viết: “ Em không còn đến lớp nữa. Hiện em đang ở ngoài này, làm trong một tiệm nay. Hàng ngày em vẫn có thể quan sát thấy chị đi làm thêm về, thấy chị vẫn bình an, vậy là em vui rồi. Chị đừng tìm em. Đ đã chia tay với em. Em đau khổ lắm chị à. Em không muốn học nữa vì hàng ngày cứ phải nhìn thấy Đ cặp kè với một người khác, không phải là em…”. Trong thư tôi viết rất dài. Những dòng chữ dài đó như thắt, cuốn vào lòng chị. Chị thấy đau.
Tôi thấy mình không thể vượt qua được cơn sốc tình cảm đầu đời. Tôi hành động ngu dại. Tôi viết ra lá thư đó làm khổ chị. Chị cứ thế đạp xe và dừng lại ở các tiệm may gần chỗ chị. Chị hớt ha hớt hải đi tìm như mất một kỉ vật cần được tìm lại. Đã đi gần hết các tiệm may rồi mà chẳng thấy tôi đâu, vẫn bặt vô âm tín. Khuân mặt chị méo đi, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu trực trào ra trong khóe mắt. “ G ơi! Em ở đâu? ”. Rồi chị lại lấy tay quẹt những dòng nước trên má. Chị đi tiếp. Chị vẫn tìm. Chị lại đạp xa hơn một chút. Thử vào tìm trong các hiệu may lớn hơn. Chắc sẽ tìm thấy tôi. Hết cả một buổi chiều. Chị đành thất thểu quay về với con số “0” rối bời.
Thời gian dần trôi. Giờ đây, chị đã về quê dạy học. Tôi mới tốt nghiệp ra trường. Tôi không theo nghề sư phạm. Tôi làm một nghề khác. Một nghề mà cho tôi thấu hiểu hơn cuộc đời tôi, cuộc đời chị, cuộc đời xã hội. Tôi đã không giữ đúng lời hứa với chị, đó là sẽ theo sư phạm. Bởi nếu tôi làm sư phạm, tôi sợ tôi sẽ lại như chị. Như chị đã lo cho tôi. Lại gặp một học trò dại khờ như tôi. Lại làm trái tim tôi bị tổn thương. Rồi quá khứ như là một minh chứng quẩn quanh. Tôi muốn bứt ra khỏi nó.
Hôm nay ngồi đây. Lại một mùa hè nữa. Mùa hè không có chị. Mùa hè với bao bộn bề công việc. Để mỗi khi đêm về mới được thảnh thơi. Một mình. Cô đơn. Những kỉ niệm chính là người bạn duy nhất, gần gũi nhất để cùng tâm sự, để cùng thổn thức cùng tôi. Người ta cứ tưởng mùa hè luôn sôi động, luôn làm cuộc đời bị cuốn trôi. Nhưng ở một góc lặng kín của tâm hồn, mùa hè luôn âm ỉ. Mùa hè luôn khắc khoải như là một nỗi nhớ - nỗi nhớ không tên.
Trung Thị Phương Thúy
(theo một blog yume)